Trường Nguyễn Huệ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Tụi mình đã từng khổ như thế

Go down 
5 posters
Tác giảThông điệp
Omely




Tổng số bài gửi : 255
Registration date : 06/11/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyWed Sep 15, 2010 2:01 am

Có lẽ thế hệ tụi tôi là thế hệ chịu nhiều thiệt thòi nhất trong buổi giao thời sau cuộc chiến tranh. Được sung sướng năm năm đầu đời còn sau đó là thiếu ăn thiếu mặc thiếu tùm lum thứ triền miên đến tận mười mấy năm sau. Tôi vẫn còn nhớ lúc chạy giặc vào Đà Nẵng năm 1975, cả đại gia đình bên ngoại ăn ngủ tạm trong một ngôi trường học bỏ trống cùng với nhiều gia đình khác. Tin giải phóng lan ra làm bà ngoại tôi lo lắng cho con trai và con rể quá đến nỗi lên máu rồi ra đi. Một buổi chiều nhốn nháo tôi được một bà chị họ dắt vào kho nhu yếu phẩm của Mỹ để lượm lặt mấy thứ họ bỏ lại. Hai chị em ngu ngơ chẳng biết khuân cái gì, chỉ biết luợm mấy bịch beure để ăn bánh mì. Tôi lúc đó mới gần năm tuổi nhưng vẫn còn nhớ rõ lắm. Đồ đạc nhà ngoại tôi ký gởi ở kho hàng bị người ta lấy sạch. Chẳng trách ai được, thời buổi hỗn mang mà! Đà Nẵng giải phóng, mọi người lục tục trở về Huế. Mạnh ai nấy tìm đường về. Mẹ tôi một nách hai đứa con nhỏ, không tiền bạc trong lúc ba tôi vẫn chưa có tin tức lành dữ thế nào. Mẹ tôi vứt hết đồ đạc đem theo trước đó, kể cả áo quần của tụi tôi và mấy cuốn album nặng trịch. Bởi vậy tôi không có hình hồi nhỏ xíu và đến giờ vẫn tò mò muốn biết mình hồi nhỏ giống cái giống gì. Đêm trước khi ra Huế, mẹ dắt tôi và đứa em gái đến xin tá túc một gia đình xa lạ sống gần bến xe đò. Trong lúc chờ mẹ đi xin cơm về cho hai đứa ăn thì tôi nghịch một con dao nhỏ và bị đứt tay một vết khá sâu. Không hiều sao đến giờ tôi vẫn còn nhớ chi tiết đó. Sáng hôm trở về Huế, có lẽ mẹ tôi không có tiền mua thêm vé cho tôi và đứa em nên ba mẹ con cứ bị đuổi lên đuổi xuống mấy lần trước khi một chủ xe thương tình cho đi. Về Huế được mấy tháng thì tôi vào lớp một. Một buổi đang ngồi học tự dưng nhớ lại cái cảnh bị đuổi khỏi xe đò tôi chảy nước mắt vì quá tủi thân.

Ba tôi đi học tập cải tạo, mẹ tôi ở nhà bôn ba đủ nghề để kiếm tiền nuôi con và thăm nuôi chồng. Trước khi sinh tôi mẹ tôi là nữ quân nhân, sinh con xong rồi ở nhà vì lương sĩ quan của ba tôi cũng đủ nuôi vợ con và đủ đi nhậu. Không có nghề gì trong tay, mẹ tôi theo chị em bạn bè mua thứ này, bán thứ kia, chịu khó đi xa đến Khe Sanh, Nam Lào để bán cho người Thượng. Lăn lóc mấy bến xe đò, có khi bị công an, thuế vụ bắt vào đồn hoạnh hoẹ, mẹ tôi không nghĩ cuộc đời sao mà khắc nghiệt đến thế. Ban ngày mẹ tôi đi buôn bán, nấu sẵn cơm trưa để đó rồi khoá cửa lại để hai chị em trong nhà. Hai chị em tụi tôi suốt ngày ngồi đu nơi cửa sổ, dán mắt, chõ mõ qua nhà hàng xóm nói chuyện. Nhà bên cạnh có mấy chị lớn hơn tôi mấy tuổi, thỉnh thoảng thương tình tụi tôi nên đến bên cửa sổ đọc truyện hoặc bày trò đánh bài xì-lát, bài cào cho vui. Có những buổi tối chờ mẹ về nấu cơm mãi không thấy, hai chị em ôm bụng đói lăn ra ngủ. Mẹ tôi về nhìn cảnh đó mà ứa nước mắt xót xa.

Có lần qua nhà hàng xóm, O Có đang ngồi lột vỏ sắn, O nói với tôi là vỏ củ sắn làm dưa ăn cũng ngon lắm, O hỏi tôi có thích thì đem về cho mẹ làm dưa. Tôi và đứa em gái khệ nệ mang về một đống vỏ sắn cho mẹ. Mẹ tôi biểu tôi để đó lúc nào rảnh mẹ làm nhưng sau đó mẹ tôi thẹ thẹ vứt đi. Những lúc đi lên Khe Sanh, mẹ tôi không để tụi tôi ở nhà được vì mỗi chuyến đi mất ít nhất phải ba ngày. Thế là mẹ tha cả hai đứa tôi ra Quảng Trị, gởi lại nhà một ông cậu bà con. Hai đứa nhỏ xíu lếch thếch bám theo mẹ đi qua cồn cát trắng. Nhà ông cậu đông con, toàn cả thanh niên và con nít đang tuổi ăn tuổi lớn. Mà cậu cũng nghèo, nghèo lại đông con thì nội lo chuyện ăn hàng ngày thôi cũng đủ méo mặt rồi. Món ăn thường trực của nhà cậu là bắp luộc chan nước ruốc loãng. Bắp tím phơi khô để từ mùa trước, ngâm cả ngày cũng còn cứng ngắc. Nếu tôi nhớ không lầm thì mỗi lần hầm bắp thì bà chị đầu con của cậu mợ lấy ít nước vôi lắng để luộc cho mau mềm hơn. Hễ thấy chị Hoàng đem bắp đi ngâm là cái mặt tôi méo xẹo, lòng buồn thiu nghĩ đến chén bắp lạt lẽo, vô duyên. Ở nhà cậu tôi thích nhất là những buổi sáng sớm được theo chị Hoàng ra ruộng dưa hường để hái dưa đem về ăn. Những trái dưa tròn, da xanh bóng láng nằm khuất dưới những chiếc lá trông như những chú heo con thật đáng yêu. Thỉnh thoảng qua nhà hàng xóm chơi tôi được cho mấy trái ổi, tuy chát và nhỏ xíu nhưng tôi quý hoá lắm.

Một thời gian sau mẹ tôi không đi buôn chuyến nữa mà ra nhà ngoại ở đường Huỳnh Thúc Kháng để buôn bán lặt vặt. Thời gian này nhà ngoại chứa tới bốn hộ gia đình gồm gia đình tôi, gia đình cậu cả và gia đình của hai bà dì. Một bà dì chưa chồng cũng ở đó và lo chuyện cơm nước cho cả đại gia đình. Hồi đó bột mì, bột sắn là thức ăn chính của hầu như mọi gia đình. Bây giờ người ta chế biến bò bảy món, dê tám món, chứ ngày xưa bột mì cũng được chế biến thành mấy món khác nhau để ăn sáng và ăn bữa chính: nào là nhồi bột mì nấu bánh canh, đem bột ra hợp tác xã thuê làm mì sợi, bánh bột mì chiên, bột mì vắt cục hấp chấm nước mắm, … Mỗi ngày tôi đều hỏi bà dì của tôi hôm nay ăn thứ gì, và hầu như lần nào dì cũng trả lời:”Thì ăn bánh canh thôi!”. Thế là tôi cụt hứng, miệng xụyt dài một tiếng rồi biến. Sau bột mì là khổ nạn bo bo và khoai sắn độn. Bo bo nếu không chịu giã mày trước khi nấu sẽ dễ làm đau dạ dày vì nó quá cứng và dai. Sau một thời gian ngắn ăn bo bo, mẹ tôi bị đau dạ dày cấp và sau đó trở thành kinh niên. Mỗi lần được đơm cơm, tôi cố lừa hết khoai khô sang một bên, cơm sang một bên, ráng ăn hết khoai trước, sau đó mới nhâm nhi đến cơm. Tôi cứ ước gì lúc đó có cơm không, ăn với nước mắm có chút tóp mỡ nữa thì có lẽ cao lương mỹ vị của vua chúa cũng chẳng sánh bằng. Nhắc đến tóp mỡ mới nhớ đến chuyện ăn chùng tóp mỡ và đường bánh để kho cá. Tóp mỡ đang còn nóng răng mà ngon lạ ngon lùng, đi ngang thẩu đựng tóp mỡ tôi nhón một miếng, đi về tôi nhón một miếng, chẳng mấy chốc thẩu mỡ vơi đi một cách đáng ngại. Bữa trưa ăn vội trong nhà lắm khi chỉ có mỗi chén nước mắm tóp mỡ, thế mà tôi thấy ngon ơi là ngon. Lại nhớ đến đường bánh Quảng Ngãi thường dùng để kho cá, cục đường mua ở chợ về đến nhà mà còn nguyên vẹn là chuyện lạ, thông thường nó bốc hơi đến gần một nửa. Có lẽ ngày đó thiếu thốn dữ quá nên lúc nào cũng thèm đồ ngọt. Thỉnh thoảng mẹ tôi nấu bí ngô với đậu xanh, dừa, thêm vô một ít đường nữa là thành món chè bí ngô. Món này tôi ăn không dưới ba chén đầy. Đang nói chuyện thèm đồ ngọt tôi bỗng nhớ tới dạo đi ăn chè với hai chị bạn lúc tôi học lớp bảy. Sau khi mỗi người ăn được hai ly chè, chị lớn nhất hỏi quanh có ăn thêm nữa không, dĩ nhiên là tôi đồng ý ngay (vì có người khác trả tiền). “Chị ơi, cho tụi em ba ly nữa”. Một lát sau, chủ quán bưng ra ba ly nước trà tráng miệng. Ba chị em bẽn lẽn cười, đính chính:”Dạ thêm ba ly chè nữa!”. Ba ly thứ ba xong, cái điệp khúc bưng nước ra lại lặp lại. Ba chị em ăn mỗi người bốn ly chè “trả thù đời” xong, đứng dậy nhìn cái bàn nhỏ xíu mà la liệt ly to ly nhỏ thiệt là mắc cỡ, bấm nhau chuồn lẹ kẻo gặp người quen thì chỉ còn nước kiếm cái mo cau mà che mặt lại.

Lớn lên một chút nữa tôi nhớ những lần sắp hàng mua bánh mậu dịch. Cái bánh tròn bằng bột nếp (có vẻ là như thế, tôi không chắc lắm), bên trong là nhân đậu đỏ, đựơc ram lên và trở thành món khoái khẩu của “những người khốn khổ”. Chắc chắn nhiều bạn tuổi tôi còn nhớ kem mậu dịch, hồi đó thứ kem đó rất quý hoá vì nó ngon hơn hẳn loại kem cây nước đường màu. Nhớ có lần tôi tận mắt chứng kiến người ta trộn vật liệu làm kem, họ bỏ một mớ chuối xay dập vào một cái thùng nhôm to đùng nhầy nhụa, sau đó thêm bột sữa, nước và những thành phần khác vào rồi trộn bằng một cây đòn gánh (!!!). Nhìn họ làm tôi rùng cả mình nhưng rồi không cưỡng lại được sự thèm, tôi vẫn tiếp tục sắp hàng mua kem mậu dịch để ăn.

Nói chuyện đói ăn hồi đó chắc phải kể vài ngày không hết. Bây giờ nói tới chuyện mặc một chút kẻo các bạn lại trách “ nhất bên trọng, nhất bên khinh”. Hồi trước giải phóng, mấy bà mấy cô có rất nhiều áo dài, sau giải phóng chẳng có dịp nào đem ra mặc nên các bà mẹ nảy ra sáng kiến là sửa tất cả áo dài thành áo bà ba hoặc tận dụng hai vạt áo dài để may áo cho con. Tụi con nít nhỏ xíu mà mặc mấy lọai vải xoa xuýt, satin, … nhìn tra trắng rụi. Tận dụng hết áo dài, các bà mẹ trổ tài xoay trở, khâu vá, bóp vào, nới ra, nói tóm lại là làm hết khả năng để lũ con có cái mà khoác đến trường. Một cái quần của mẹ đưa xuống cho con gái sẽ kéo dài cuộc sống hữu dụng của nó thêm được vài niên nữa. Cái quần mới đầu được cắt ngắn bớt, bóp nhỏ lại toàn bộ. Sau một thời gian sử dụng hết công suất, lớp vải bên ngoài bạc màu dần, thế là cái quần được đem đến một chị thợ may khéo tay lộn vải từ trong ra ngoài để nhìn có vẻ mới hơn một chút. Mặc thêm được một thời gian nữa thì phía đàng sau trổ hai cái tivi. Hồi đó, quần có cửa sổ hoặc tivi là chuyện thường tình. Mặc thêm một thời gian nữa thì cái quần đó được chuyển xuống cho đứa em, chị thợ may lại một phen nữa trổ tài nghệ trở ống quần, có nghĩa là ống quần phía dưới bây giờ trở thành phần trên, phần mông thì đựơc khéo léo cắt giấu hai cái tivi to tướng. Đến đời này thì cả người mặc và người giặt đều phải rón rén, nhẹ tay kẻo dễ phá hỏng cái quần đã đến “ngày tàn bạo chúa”. Hồi đó công nhân viên chức được định kỳ mua gạo, dầu hỏa, nước mắm, thịt heo, vải vóc, … theo tem phiếu. Mỗi đợt lãnh vải về, cả thành phố không hẹn mà mặc đồng phục tương tự nhau.

Nghèo triền miên nên dân Huế đâm ra tiết kiệm, ăn chắc mặc bền. Đôi dép mua cho con nhiều lúc lớn hơn tới hai số, hy vọng còn lâu mới mua lại đôi khác. Ai dè mang mới mấy ngày dép đã đứt hoặc mất. Dép đứt không có chuyện đem vứt mà được đem ra chợ nhờ thợ dán nhựa dán lại để đi tiếp. Đôi dép màu xanh được dán thêm mấy miếng màu tím, màu đỏ, trông thật mắc cười. Bất cứ cái gì đồ bằng nhựa nếu bị rách hoặc bị bể đều được dán lại để xài bòn thêm được chút nào hay chút đó. May áo quần cũng tương tự như đi mua dép, rộng và dài ít nhất hơn hai số. Khi con nít nhăn nhó vì phải mặc đồ quá thùng thình, các bà mẹ mắng át đi:”Tụi bây lớn liền liền, may dài rứa vài bữa mặc là vừa, tiền mô mà may cho lắm”. Tôi còn nhớ hồi học lớp bốn, mẹ có may cho tôi một bộ đồ bộ vừa dài vừa rộng, mỗi lần mặc tôi phải kéo quần lên quá lỗ rún và phải xăng lai quần cho đỡ vướng víu. Khổ nổi vải may đồ bộ rất mềm nên chốc chốc hắn lại tụt xuống, hai ống quần phất phơ quanh hai cái cẳng chân teo tóp. Một bữa nọ, giờ ra chơi tôi có mấy hào, một ngày xộp hiếm hoi trong chuỗi ngày nghèo rơi nghèo rớt. Trống ra chơi vừa điểm là tôi phi ra ngay cổng trường, nơi bao món ăn vặt đang mời gọi. Nào cóc, nào ổi, nào me, nào dừa , nào kẹo gừng, … đối với tụi tôi lúc đó, món nào cũng hấp dẫn, cũng ngon. Hôm đó tôi quyết định tậu một que kem. Kem được đựng trong một cái ly bánh tráng nhỏ xíu. Ui chao, chỉ cần tưởng tượng đến lúc đựơc ăn cây kem mát lạnh là đã muốn chảy nước miếng rồi. Mua kem xong, vừa xoay lưng bước vào cổng trường thì chạm mặt ngay cô giáo chủ nhiệm. Tôi bối rối, chân bước luýnh quýnh và thế là tự vấp ngay cái ống quần “đạo sĩ” của mình. Tôi té cái rầm xuống, và trong cái tư thế không hề thuận lợi đó, tôi vẫn hiên ngang giữ chặt ly kem nhỏ xíu. Nhưng xui cho tôi, cái ly thì không hề suy suyễn nhưng miếng kem đã văng ra xa hơn ba thước. Tay tôi bỗng nhiên hẫng trơn, cùng lúc nỗi tiếc nuối dâng lên làm đắng cả cổ. Vào học lại, lúc đem tập lên cho cô chấm bài, cô giáo cười cười nói:”Cổng trường mình đo kĩ rồi, Q mô cần phải đo lại hè!” Tôi nghệt mặt ra, chẳng hiểu cô nói vậy nghĩa là gì, nhưng tôi cũng lờ mờ đoán có lẽ cô đang ám chỉ chuyện bị té của mình. Mỗi lần nhớ lại chuyện mất cục kem là tôi lại tức cái ống quần đồ bộ rộng thùng rộng thình, mặc vào y như đang bơi trong đó.

Nói chuyện ăn, chuyện mặc rồi thì phải nói qua vấn đề giải trí một chút. Điện thì đêm cúp, đêm đỏ. Đêm nào biết cúp điện thì lo ăn sớm để tiết kiệm dầu hỏa thắp đèn. Từ buổi chiều đã lo châm thêm dầu hỏa vào mấy cây đèn và chùi bóng đèn cho sáng. Nhà bà dì tôi ở bên cạnh có một cái tivi đen trắng cổ lổ sĩ, thỉnh thoảng hắn lại bị nhiễu sóng và kêu rồ rồ, ông dượng tôi chịu khó xoay cái ăng-ten đủ mọi hướng, xoay chán hắn vẫn không cải thiện, ông dượng điên tiết đập hắn một phát, thế là hắn lại có hình như cũ. Lần sau cứ thế mà xử, xử kiểu đó một thời gian thì hăn lẩy, hắn tắt ngúm luôn. Đang coi bộ phim “Trên từng cây số” nửa chừng tụi tôi phải long đong đi xin nhà hàng xóm coi ké thiệt là khổ sở. Ở Huế mình ngày đó có bốn rạp ciné: Trần Hưng Đạo, Tân Tân, Châu Tinh và Hoàn Mỹ. Mấy bộ phim như “Xổ số thể thao 82”, “Phi-nhíp – con chim ưng yêu quý”, “Trẻ mãi không già”,… tôi coi không dưới ba lần. Tụi tôi lúc đó còn nhỏ nên bao giờ cũng đi kèm người lớn, có khi một người lớn năn nỉ chú soát vé để kèm theo hai đứa con nít. Vào được rạp thì cứ việc ngồi dưới đất trên lối đi, có lúc phải ngồi rất gần màn hình hoặc ngồi gần toilet hôi thúi. Một lần tôi và đứa em gái mua chung một vé, chen lấn đến gần cửa vào, tay cầm vé giơ cao hiên ngang thì hỡi ôi, một thằng mất dạy nào đó giựt một cái ngon ơ, thế là hai chị em lủi thủi ra về. Cái cảm giác hẫng hụt lúc bị giựt mất vé thật không làm sao mà diễn tả được, nó chơi vơi, trống rỗng và uất ức làm sao. Dù sao đi nữa thì tuổi thơ của tôi không thể nào thiếu những món ăn tinh thần tối thiểu đó. Tôi rất nhớ những đêm mùa hè cúp điện, cả bầy con nít kéo ra đường chơi trò năm mười, đuổi bắt, cứng mềm, lụt cạn, giựt cờ, banh tài xỉu, tán lon, đá kiện, nhảy lò cò, banh chuyền thẻ … la hét khản cổ cho đến khi mấy bà mẹ kêu réo kêu rắt mới chịu về ngủ.

Nếu làm một phép so sánh giữa thế hệ của tôi và những đứa con của tôi rõ ràng tụi nhỏ bây giờ sướng quá, ít nhất là về mặt vật chất. Tụi nhỏ có quá nhiều đồ chơi nên chúng không thèm ngồi cặm cụi lấy kéo cắt những cái kiện để đá. Chúng chẳng thèm đi bắt mấy con bọ xít hôi òm để làm mấy chiếc xe bọ xít. Chúng không thèm ăn trứng cá cũng như hái hột muối để thụt ống. Ngày xưa có bao giờ tôi có một con búp bê hoặc một chú gấu bông, con thú đồ chơi duy nhất của tôi là một con chó nhồi rơm cứng ngắc chứ không phải nhồi bông mềm mại. Đơn sơ thế, đạm bạc thế, nhưng thế hệ tụi tôi lại có nhiều kỷ niệm đáng nhớ, cười ra nước mắt. Các bạn có bao giờ muốn được ngồi lên cỗ xe thời gian để trở về quá khứ để tìm lại tuổi thơ của mình, một tuổi thơ lang thang nhặt mảnh chai, giấy vụn, sắt vụn,… để nộp làm kế hoạch nhỏ, một tuổi thơ ngu ngơ hô to “muôn năm, muôn năm, muôn năm” mà chẳng hiểu mô tê ất giáp chi, một tuổi thơ sài đầy đầu, ghẻ đầy tay,… nhưng cũng là một tuổi thơ độc nhất vô nhị nơi không hề có gấu bông, chocolate hoặc trò chơi điện tử nhưng mộc mạc, hồn nhiên và đáng nhớ. Có bạn nào phải đối không?


Được sửa bởi Omely ngày Fri Jan 14, 2011 2:22 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
Huemuabay




Tổng số bài gửi : 30
Registration date : 14/12/2009

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyThu Sep 16, 2010 9:52 pm

Quyên ơi, buổi sáng mới vô office, ghé qua đọc bài viết của Q mà "cười ra nước mắt" thiệt đó! Mặc dù tuổi thơ của tụi mình "mùa đông thiếu áo, mùa hè thiếu cơm" nhưng không có gì dễ thương, ngô nghê, và trong sáng bằng tuổi thơ hí? Đôi khi niềm hạnh phúc chỉ là dư âm ngày cũ...Hoài niệm về tuổi thơ để thấy mình vẫn còn nâng niu một quãng đời không bao giờ quay lại của chính mình. Cám ơn bài viết với lời “kể khổ” dí dỏm, nghe ngậm ngùi quá những kỷ niệm thời thơ ấu ở Huế - nơi mình đã từng sống, yêu thương và gắn bó, và chính lẻ đó nó đã trở nên đẹp hơn nơi nào mình từng đi qua.
Về Đầu Trang Go down
Bati




Tổng số bài gửi : 568
Registration date : 31/10/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyFri Sep 17, 2010 5:00 am

"một thằng mất dạy nào đó giựt một cái ngon ơ" Quyen, mi chửi ri coi chừng đụng chạm tới mấy thằng bạn ở gần mấy cái rạp hát nghe mi....hahaah....
Về Đầu Trang Go down
Omely




Tổng số bài gửi : 255
Registration date : 06/11/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyFri Sep 17, 2010 5:25 am

Eh Bati, rứa nhà mi ở gần rạp mô?
Về Đầu Trang Go down
Bati




Tổng số bài gửi : 568
Registration date : 31/10/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyFri Sep 17, 2010 9:36 am

Tau không ở gần rạp xine mi ơi, hơn nữa hồi nớ tau chỉ chuyên trị film bãi thôi...mi có rắc rối chi khi đi coi film bãi không? hahaahahhah
Về Đầu Trang Go down
Omely




Tổng số bài gửi : 255
Registration date : 06/11/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptySun Sep 19, 2010 10:35 am

Cả bãi chật ních người, chen một hồi bở hơi tai vẫn không tìm được chỗ mô khả dĩ để đặt cai bàn tọa xuống, tự nhiên phát hiện đằng kia có một vạt trống chẳng ma nào ngồi (không lẽ thiên hạ mù hết hay sao???), hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lon ton đến chễm chệ ngồi xuống. Khỏang 5 phút sau cả da gà, da trâu chi đều nổi lên hết. Mèn đéc ơi, té ra tui đang ngồi trên một .... ổ kiến lửa. Không biết mình là nạn nhân thứ mấy nữa!!!!! Mad Mad
Về Đầu Trang Go down
hoangnam




Tổng số bài gửi : 96
Registration date : 11/01/2008

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyTue Sep 21, 2010 12:53 am

Omely đã viết:
Cả bãi chật ních người, chen một hồi bở hơi tai vẫn không tìm được chỗ mô khả dĩ để đặt cai bàn tọa xuống, tự nhiên phát hiện đằng kia có một vạt trống chẳng ma nào ngồi (không lẽ thiên hạ mù hết hay sao???), hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lon ton đến chễm chệ ngồi xuống. Khỏang 5 phút sau cả da gà, da trâu chi đều nổi lên hết. Mèn đéc ơi, té ra tui đang ngồi trên một .... ổ kiến lửa. Không biết mình là nạn nhân thứ mấy nữa!!!!! Mad Mad


=> Ba` con co' tin noi^~ ko^ -day^:
-An( bot^. san(' ma` tri' nho*' qua' dai !
-Coi cinema ngoi^` tren^ o^? kien^' lua*? ma` trung*' tuoi* de^~ so*. ...

Cai' quan^` TV co' con` giu*~ ko ? Khi mo^ -di Cali hoi^. ngo^. trinh` dien^~ model cho ba` con chiem^ nguong*~ nghe TQ ...hahahah Smile
Về Đầu Trang Go down
Bati




Tổng số bài gửi : 568
Registration date : 31/10/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyTue Sep 21, 2010 1:31 am

Ai không tin chơ tui tin....mấy cái sự kiện nớ sau ni hầu như ngày mô cũng nhắc lại nên chừ vẫn còn nhớ như in là đúng rồi....còn cái chuyện ngồi trên ổ kiến lửa thì biết mô nhờ kiến cắn rứa nên trứng mới tươi cũng không chừng...
Về Đầu Trang Go down
hoangnam




Tổng số bài gửi : 96
Registration date : 11/01/2008

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyTue Sep 21, 2010 3:07 am

Bati đã viết:
Ai không tin chơ tui tin....mấy cái sự kiện nớ sau ni hầu như ngày mô cũng nhắc lại nên chừ vẫn còn nhớ như in là đúng rồi....còn cái chuyện ngồi trên ổ kiến lửa thì biết mô nhờ kiến cắn rứa nên trứng mới tươi cũng không chừng...

Hen` chi ...

Tau nho*' tau cung~ -da~ tung*` ngoi^` tren^ o^? kien^' roi^` ...nhung* ko phai? coi cinema ma` -dang rinh` may^' em hang` xom' tam(' .
Hoi^` no*' nha` tau co' cai' gieng^' bu*. , va` 1 cai' -den` pile san( nai cua? My~ .
May^' em hang` xom' ko co' phong` tam(' ban -dem^ hay qua tam(' , tau nup' trong bui. tau cho*` khi mo^ may^' em coi^~ het^' -do^` ra la` tau roi. -den` pile vo^ . Bua*~ no*' -dang rinh` ngoi^` trung' o^~ kien^' nhung* cung~ ko dam' nhay? vi` so*. bi. phat' hien^. ...
Ko biet^' bua*~ ni con gai' VN con` tam(' gieng^' ko Mi ?
Về Đầu Trang Go down
minh




Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 06/11/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyTue Sep 21, 2010 3:33 am

Anh hoa`ng Nam o*i ma^'y em be^n VN hay my~ dde^`u thi'ch ta('m gie^'ng he^'t. Nhu*ng ma^'y em che^ gie^'ng anh Nam dda~ ca.n nuo*'c hay la` dduo*`ng da^~n nuo*"c vo^ bi. nghe~n ro^`i ne^n ma^"y em che^ khong ta('m gie^'ng anh Nam ddo'.
Về Đầu Trang Go down
hoangnam




Tổng số bài gửi : 96
Registration date : 11/01/2008

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyTue Sep 21, 2010 4:36 am

minh đã viết:
Anh hoa`ng Nam o*i ma^'y em be^n VN hay my~ dde^`u thi'ch ta('m gie^'ng he^'t. Nhu*ng ma^'y em che^ gie^'ng anh Nam dda~ ca.n nuo*'c hay la` dduo*`ng da^~n nuo*"c vo^ bi. nghe~n ro^`i ne^n ma^"y em che^ khong ta('m gie^'ng anh Nam ddo'.

Nuoc*' thi` ko can. nhung* hoi* bi. lan(g quang( 1 chut' , em Minh co' che^ ko^ ?
Về Đầu Trang Go down
Bati




Tổng số bài gửi : 568
Registration date : 31/10/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyWed Sep 22, 2010 5:35 am

Ý anh Tây muốn nói là nhờ ngồi trên ổ kiến mà chừ lăng quăng vẫn còn tươi há.....hahahaahah.....
Về Đầu Trang Go down
Omely




Tổng số bài gửi : 255
Registration date : 06/11/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyWed Sep 22, 2010 8:19 am

Ê, trứng tươi mà lăng quăng không tươi thì cũng mô có nên cơm cháo hỉ?

Nam hỏi con gái thời ni có tắm giếng ko hả? Chắc hết rồi! Thời ni lên sân khấu tắm cho mọi người cùng xem.

Ê Minh, mi có chuyện chi vui thời tem phiếu kể nghe coi.
Về Đầu Trang Go down
minh




Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 06/11/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyWed Sep 22, 2010 9:56 pm

Tau thi` khong co' chi vui ho^`i nho? ngoa`i ddi a(n tro^m tra'i ca^y, ba^`u bi', ga` vit nguo*`i ta ve^` a(n cho ddo*~ ddo'i tho^i mi oi. Ngoa`i ra co`n ri`nh ma^'y ca(p nhu* mi ru*'a dde^? cho.c cho*i cho qua nga`y tha'ng. Mi co`n sang ho*n tau co' tie^`n mua dduoc 1 ca'i ve' chu*' tau la` ddi chuo^`n tho^i ha`. Tau ddi a(n ca('p ma` co`n to*'i ddo^`n co^ng an a(n ca('p xoa`i nu~a ddo' bi ma^'y tha(`ng cong an ba('t vo^ nho^'t mo.^t dde^m tui. muo~i no' ddem tau ra la`m roti luon ddo'.

Về Đầu Trang Go down
Bati




Tổng số bài gửi : 568
Registration date : 31/10/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyThu Sep 23, 2010 1:35 am

Mi ăn cắp xoài của công An rứa khi bị bắt vô đồn, tụi hắn có bắt mi trả lại vú sữa không....Ê Minh, nói tới xoài tau mới nhớ có cái cơ quan chi của nhà nước ở trên đường Đặng Dung đối diện đài truyền thanh mi hè, xoài ơi là xoài hí. Hồi nớ là ăn cướp chơ không phải là ăn cắp nữa vì người ta đứng chình ình đó la ơi ới rứa mà cả đám cứ nhảy lên cây hái cho đã rồi nhảy xuống bỏ chạy....mà răng cái chi hái trộm về ăn cũng ngon hết hí, kể cả trái cấm....
Về Đầu Trang Go down
Omely




Tổng số bài gửi : 255
Registration date : 06/11/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyThu Sep 23, 2010 11:38 am

Chac ho che^ vu' sua cua con Minh vua det vua do* ec do! Dung ko Minh?
Về Đầu Trang Go down
minh




Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 06/11/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyThu Sep 23, 2010 8:47 pm

Ddu'ng ro^`i ddo' Bati tau a(n tro^m xoa`i o' cho^~ co^ng an ddo' tau tuo*?ng chie^`u 5 gio*` no' ve^` ai ngo*` no' chu*a ve^` ne^n mo*'i bi ba('t ddo' cho*. Tau ho^`i ddo' chu*a co' anh na`o bo'p he^'t ne^n no' ba(`ng pha(?ng nhu* sa^n bay vay ddo' bati oi la^'y chi ma` ddo^?i. Lu'c ddo' ma` co' vu' su?a thi` tau cu~ng ddo^?i ro^`i ba^y gio*` cha('c tha`nh du*a ha^'u ro^`i uo^?ng qua'. Ho^`i ddo' a(n tro^.m ca'i chi cu~ng ngon he^'t vi` tau ddo'i qu'a ma`, cu~ng he^n la` tau co' ta^'m lo`ng tu*` bi tau chi? a(n ca('p ga` vit tho^i chu*' chu*a a(n ca('p cho' ma` la`m thi.t la` cu~ng he^n ro^`i.
Về Đầu Trang Go down
minh




Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 06/11/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyThu Sep 23, 2010 8:53 pm

Omely o*i ho. khong che^ vu' su?a cu'a tau ma` ho. chi? che^ sa^n bay qu'a ba(`ng pha(?ng kie^'m cho^~ dda^.u go^` ghe^` chu't dde^? nghi~ ma` khong co'. Uo*'c gi` ho^`i ddo' ma` biet mi cha('c la` tau ddem vu' su?a cu?a mi dde^? ddo^?i xoa`i ro^`i. Mi co' tha^'y tie^'c khong, ne^'u ho^`i ddo' ma` ddo^?i dduo*c tau vu*a` co' xoa`i a(n kho?i bi la`m mo^`i cho ma^'y con muo~i ma` mi bay gio*` co' ca(p du*a ha^'u dde^? mang ha`ng nga`y cu~ng ddo*~ buon la`m anh Phu'c nha` ta ca'm o*n tau ro^'i ri't nu~a ddo'.
Về Đầu Trang Go down
Omely




Tổng số bài gửi : 255
Registration date : 06/11/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyThu Sep 23, 2010 10:42 pm

Mi đổi vú sữa thì lấy lại được hai quả mướp già chứ làm chi được dưa hấu!!!!!!!!! tongue
Về Đầu Trang Go down
Bati




Tổng số bài gửi : 568
Registration date : 31/10/2007

Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế EmptyFri Sep 24, 2010 2:54 am

Chắc hồi nớ tụi hắn chê mi "vú 0 sữa" phải không Minh....
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Tụi mình đã từng khổ như thế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tụi mình đã từng khổ như thế   Tụi mình đã từng khổ như thế Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Tụi mình đã từng khổ như thế
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Trường Nguyễn Huệ :: Tuyển tập các bài viết của cựu học sinh Trường Nguyễn Huệ, khóa 1985-1988 :: Các thể loại khác-
Chuyển đến